Thứ Bảy, 8 tháng 6, 2013

Thăm bạn

Minh họa: Salem
TTCT - 1. Hình như vợ chồng tôi đến thăm bạn không đúng lúc. Dù đã được mời, nhưng khi tới nhà bấm chuông thì người ra đón chúng tôi không phải là vợ chồng bạn như thường lệ mà là John, con trai bạn.



John cười méo xệch rồi mời chúng tôi vào nhà. Đi qua gian bếp để vào phòng khách, chúng tôi không khỏi bất ngờ với những túi xách rau, thịt, bánh mì, trái cây ngổn ngang trên bàn bếp. Không chờ chúng tôi hỏi, John nói ngay: "Mẹ cháu vừa đi chợ về định nấu ăn đãi khách thì có điện thoại cảnh sát kêu đến đón em Rikki về". "Đồn cảnh sát?" - chúng tôi chưng hửng.

John và Rikki là con của hai bạn người Việt của chúng tôi, nhưng chúng sinh ra và lớn lên ở Hà Lan. Rikki còn học trung học, còn John vừa vào đại học. John kể lại "thành tích" của em gái: "Đến nay, ba mẹ cháu đã phải năm lần đến đồn cảnh sát đưa nó về... Chuyện nó có thể viết thành sách, nhưng cháu chỉ kể hai bác nghe những chuyện nổi cộm nhất".

2. Lần đầu tiên mẹ đến đồn cảnh sát vì nó dính líu đến một trận ẩu đả! Hôm đó trên đường đi học về, nó thấy hai bạn gái trạc tuổi nó đang đánh nhau. Bên ngoài rất nhiều người hò hét nhưng không ai nhảy vào can ngăn. Nó vội quăng xe đạp, cặp xách rồi nhào vào can hai đứa kia ra.

Tiếc là bạn bè hai đứa này đứng ngoài lại hiểu lầm. Phe này cứ tưởng nó là người phe kia. Thế là thêm hai người nữa của hai phe kia xông vào. Và chúng chỉ đánh mình nó. Trận ẩu đả từ hai lên đến năm người, nó không thể mở miệng cải chính vì bị đánh bầm giập.

May sao cảnh sát xuất hiện và bắt cả năm về đồn. Họ giữ mỗi đứa ở một phòng riêng để lập biên bản. Rikki kể lại mọi việc nhưng cảnh sát bảo cần có thời gian để kiểm tra xem lời khai của nó có chính xác không.

Thứ Sáu, 7 tháng 6, 2013

Những chiếc hộp

Một lần tình cờ, tôi phát hiện một chiếc hộp sắt tây khóa kín để trên nóc tủ. Ba nói, nó đựng di chúc của ông nội. Trong đó viết rõ ông để lại cho tôi cái gì khi ông "về với đất". Tôi chợt nghĩ, nếu mình cũng phải đi xa, xa thật xa, mình sẽ để lại gì cho những người mình thương yêu.

Vậy là tôi quyết định mình cũng sẽ làm "di chúc". Tôi cũng tìm một chiếc hộp có khoá. Trong đó, tôi cất tờ "di chúc" và tất cả... gia tài sản nghiệp của mình.

Mỗi năm một lần vào đêm giao thừa, sau khi đã quét dọn nhà cửa sạch sẽ, tôi ngồi vào bàn và viết. Tất nhiên, chẳng phải là thời điểm bi thảm để nghĩ đến cái chết nên "di chúc" của tôi chỉ là một bản kiểm kê và phân chia "tài sản", những gì tôi đã dành dụm được trong suốt thời gian qua, cho những ai mà tôi đã gặp và yêu quý.

Thứ Hai, 3 tháng 6, 2013

Những lời sách thì thầm

Những quyển sách là người bạn chân thành nhất của tôi. Ảnh: Internet
(Baochi.edu.vn) – Có bao giờ bạn giở một cuốn sách nào đó ra và đọc một mạch từ đầu đến cuối. Bạn đọc như thể nuốt từng con chữ của nó. Bạn đọc như thể nếu không đọc hết quyển sách ấy, bạn sẽ không bao giờ có cơ hội đọc nó lần nào trong đời nữa? Còn tôi đã từng trải qua một vài lần.
*
Đó là những lần sách thì thầm vào tai tôi: “Cố lên nào Bạn ơi! Nếu bạn ngồi đây than vãn thì hàng ngàn người ngoài kia chạy và bay đi thật cao xa rồi”. 

Thế là tôi lao ra ngoài đường. Bước lên xe buýt ngay khi một chuyến vừa ngang qua trước mặt. Tôi ngắm nhìn cuộc sống. Tôi thấy nhiều đứa trẻ ngồi trong lòng mẹ, miệng luyến thoắn những câu nói không đầu không cuối. Người mẹ ôm con trong lòng, lắng nghe và cười hạnh phúc. Tớ thấy những người đang hối hả vòng xe ngoài đường, vội đưa tay quệt những giọt mồ hôi đang chảy dài trên má. Tôi thấy những cô hàng rong đang gồng mình đẩy chiếc xe hàng bên xỉa hè dưới cái nắng gay gắt.

Thứ Tư, 1 tháng 5, 2013

QUY LUẬT HẠT GIỐNG

Bạn hãy thử nhìn vườn cây táo trong vườn, chắc phải có đến 500 quả táo ở trên đó. Và cả vườn táo số hạt phải gấp nhiều lần hơn thế nữa. Hạt táo là công cụ để mở rộng và tiếp diễn sự tồn tại cho loài táo. Chúng ta có thể sẽ thắc mắc tại sao lại cần phải có nhiều hạt đến thế?  

Bởi tự nhiên biết rằng không phải tất cả các hạt táo đều thành mầm và không phải tất cả đều lớn lên thành cây. Bởi chúng còn chống chọi với thiên nhiên khắc nghiệt với kẻ thù và rất nhiều khó khăn nữa.

Tự nhiên là thế và con người cũng không khác gì nhiều. Nếu thật sự muốn làm 1 điều gì đó có ý nghĩa bạn phải thử rất nhiều lần. thậm chí phải vượt qua thất bại thì mới đạt được thành công.

TÚI GẠO CỦA MẸ

Cái nghèo cái đói thường trực trong ngôi nhà nhỏ này, nhưng dường như, nỗi cơ cực bần hàn ấy không buông tha họ. 

Cậu con trai bắt đầu cắp sách đến trường cũng là lúc nỗi mất mát lớn bỗng nhiên đổ ập xuống đầu họ. Cha qua đời vì cơn bạo bệnh. Hai mẹ con tự tay mình mai táng cho người chồng, người cha vắn số.

Người mẹ góa bụa ở vậy, chị quyết không đi bước nữa. Chị biết, bây giờ chị là chỗ dựa duy nhất cho con trai mình. Chị cặm cụi, chăm chỉ gieo trồng trên thửa ruộng chật hẹp, tài sản quý giá nhất của hai mẹ con chị. Ngày qua ngày, năm nối năm, những tấm giấy khen của cậu con trai hiếu học dán kín cả bức tường vôi nham nhở. Nhìn con trai ngày một lớn lên, ngoan ngoãn, học hành giỏi giang, nước mắt bỗng lăn trên gò má chị.