Minh họa: Salem |
TTCT - 1. Hình như vợ chồng tôi đến thăm bạn không đúng lúc. Dù đã được mời, nhưng khi tới nhà bấm chuông thì người ra đón chúng tôi không phải là vợ chồng bạn như thường lệ mà là John, con trai bạn.
John cười méo xệch rồi mời chúng tôi vào nhà. Đi qua gian bếp để vào phòng khách, chúng tôi không khỏi bất ngờ với những túi xách rau, thịt, bánh mì, trái cây ngổn ngang trên bàn bếp. Không chờ chúng tôi hỏi, John nói ngay: "Mẹ cháu vừa đi chợ về định nấu ăn đãi khách thì có điện thoại cảnh sát kêu đến đón em Rikki về". "Đồn cảnh sát?" - chúng tôi chưng hửng.
John và Rikki là con của hai bạn người Việt của chúng tôi, nhưng chúng sinh ra và lớn lên ở Hà Lan. Rikki còn học trung học, còn John vừa vào đại học. John kể lại "thành tích" của em gái: "Đến nay, ba mẹ cháu đã phải năm lần đến đồn cảnh sát đưa nó về... Chuyện nó có thể viết thành sách, nhưng cháu chỉ kể hai bác nghe những chuyện nổi cộm nhất".
2. Lần đầu tiên mẹ đến đồn cảnh sát vì nó dính líu đến một trận ẩu đả! Hôm đó trên đường đi học về, nó thấy hai bạn gái trạc tuổi nó đang đánh nhau. Bên ngoài rất nhiều người hò hét nhưng không ai nhảy vào can ngăn. Nó vội quăng xe đạp, cặp xách rồi nhào vào can hai đứa kia ra.
Tiếc là bạn bè hai đứa này đứng ngoài lại hiểu lầm. Phe này cứ tưởng nó là người phe kia. Thế là thêm hai người nữa của hai phe kia xông vào. Và chúng chỉ đánh mình nó. Trận ẩu đả từ hai lên đến năm người, nó không thể mở miệng cải chính vì bị đánh bầm giập.
May sao cảnh sát xuất hiện và bắt cả năm về đồn. Họ giữ mỗi đứa ở một phòng riêng để lập biên bản. Rikki kể lại mọi việc nhưng cảnh sát bảo cần có thời gian để kiểm tra xem lời khai của nó có chính xác không.
Sau khi hỏi hết bốn người kia và chẳng ai nhận là bạn nó, lúc đó nó mới được cho là vô tội và trả về. Trên đường mẹ đón về, Rikki khóc nức nở vì thất vọng, vì cảnh sát không tin nó. Mẹ cháu phải giải thích cảnh sát làm vậy là đúng chức trách của họ. Chỉ khi đó nó mới bớt khóc, nhưng mọi người đều cảm thấy dường như đã có gì sụp đổ trong nó...
Một lần khác là vào một đêm nọ, khoảng ba giờ sáng. Nửa đêm mẹ khát nước xuống bếp, thấy phòng nó mở toang cửa mà nó biến đâu rồi. Mẹ hốt hoảng hỏi cả nhà nhưng không ai biết Rikki đi đâu. Gọi điện đến nhà bạn nó ư? Mới ba giờ sáng! Đi tìm nó ư? Tìm ở đâu? Báo cảnh sát ư? Có quá sớm không...
Cả tiếng sau, chuông điện thoại reo. Bên kia đầu dây là... Rikki. Nó hỏi mẹ có thể đến đồn cảnh sát đón nó về không? Sau này mới nghe nó kể tối đó nó vào Facebook một đứa bạn cũ, thấy cô bạn này than khóc "biết đâu đây là những dòng tâm sự cuối cùng của tôi... Chào các bạn, tôi sẽ đi thật xa...".
Linh cảm có chuyện chẳng lành, đang đêm nó lén lấy xe đạp cả tiếng đồng hồ đến nơi cô bạn đang thuê ở. Gọi cửa mãi bạn không mở, nó điện cho cảnh sát và khi người ta mở được cửa đã thấy cô bạn mê man bất tỉnh dưới đất, xung quanh đầy vỏ thuốc. Người ta đưa cô vào viện. Còn nó, dĩ nhiên, ra đồn cảnh sát để lập biên bản. Rất may là cô bé kia đã được cứu sống. Khỏi phải nói, Rikki đã vô cùng hạnh phúc...
Còn lần này, chuyện gì?
3. Cuối cùng cả ba người từ đồn cảnh sát đã về. Thì ra lần này Rikki nhảy vào can một người đàn ông da đen đang đánh đập tàn tệ một phụ nữ. Rikki kể: nạn nhân chỉ ôm đầu chịu trận, hỏi ra mới biết là vợ anh ta. Lúc Rikki nhảy vào can, người phụ nữ van nài Rikki đừng can dự, còn người chồng dọa đánh cả Rikki rồi lôi vợ đi. Đi được một quãng hắn tiếp tục đánh vợ.
Rikki chưa biết làm sao thì gặp ngay hai cảnh sát đi tuần. Nó hô hoán kéo cảnh sát lại "hiện trường". Dĩ nhiên họ còng tay kẻ bạo hành, đưa vợ hắn đi bệnh viện, còn Rikki lại được mời về đồn làm nhân chứng.
Bấy giờ cả nhà bạn tôi thêm một nỗi lo: với tư cách nhân chứng, Rikki phải khai địa chỉ nhà và nghi phạm sẽ được quyền biết nhân chứng. Hóa ra nghi phạm sống không xa nhà bạn tôi: chỉ bảy phút đi bộ. Mẹ Rikki rên rỉ: con ơi là con, đang yên đang lành giờ bỗng nhiên đi đâu cũng phải ngó trước ngó sau cảnh giác. Sao tự dưng rước khổ vào người vậy con?
Rikki đứng dậy, nói trong tiếng nấc: "Nhưng con không thể sống vô lương tâm, ích kỷ như vậy được. Con không thể". Nói rồi nó bỏ về phòng. Tiếng sập cửa mạnh như tiếng bom nổ rất gần...
Năm người chúng tôi ngồi đó nhìn nhau, không ai nói với ai một lời. Nhưng dường như chúng tôi đọc được suy nghĩ của nhau, nghĩ đến lời Rikki nói trước khi ra khỏi phòng: "Con không thể sống như vậy được"...
Sống, sao mà khó!
V.PETRISOR (Hà Lan)
http://m.tuoitre.vn/tin-tuc/Tuoi-Tre-Cuoi-tuan/244011,Tham-ban.ttm