Mỗi chúng ta ai cũng thích được nhận một nụ cười trong bất kì hoàn cảnh nào. Đó là một biểu hiện của sự tin tưởng, đồng tình, quý mến, và còn nói lên nhiều điều khác nữa.
Chúng ta, khi mới sinh ra, chẳng ai lại cười toe toét cả. Thế nhưng, khi đã hiện diện trên thế giới này được vài năm, thì bắt đầu biết nhoẻn miệng cười. Cười khi thấy thích thú, cười khi thấy vui, và cười khi được thỏa mãn 1 mong muốn nào đó...Khi ấy, chúng ta không có khái niệm "cười vì người khác". Ta cười cho chính ta, cười để biểu hiện thái độ. Hẳn nhiên, ta không hề biết rằng nụ cười lúc ấy đã làm cho cha mẹ và người thân hạnh phúc biết nhường nào.
Lớn lên...Chẳng hiểu lí do vì sao mà nụ cười ít dần đi.
Chúng ta suy nghĩ rằng "chỉ cười khi vui thôi chứ, không có gì cũng cười hóa ra vô duyên". Và thế là ta tự...làm nên hàng rào khoảng cách với mọi người.
Bạn biết không, nụ cười của bạn làm người đối diện cảm thấy rất nhẹ nhõm. Nó thể hiện sự thân thiện và hòa đồng biết bao. Và người khác cũng cảm thấy hạnh phúc biết nhường nào. Khi họ cảm thấy lo lắng, hồi hộp khi muốn làm quen với bạn mà không biết bắt đầu từ đâu, thì chỉ cần bạn nở một nụ cười thôi, sự rụt rè của họ sẽ biến mất ngay, và họ sẽ bắt chuyện với bạn ngay lập tức. Nụ cười có "sức mạnh" đến thế đấy bạn ạ.
Khi cười, dường như chúng ta xinh ra hẳn. Các nhà khoa học cũng đã chứng minh, chúng ta sẽ sống lâu hơn, khỏe mạnh hơn khi cười. Ông bà ta đúc kết "một nụ cười bằng mười thang thuốc bổ" không sai một chút nào đâu...
Chúng ta thích nhận được nụ cười của người khác, nhưng lại ít khi "ban tặng" cho người khác nụ cười.
Tại sao lại gọi là "ban tặng"? Bởi nụ cười ấy tặng cho người đối diện nhiều cảm xúc đặc biệt tùy theo các hoàn cảnh khác nhau. Một nụ cười chân thành có thể khiến cho ai đó vui cả ngày, mệt nhọc tan biến hết đấy bạn...
Có lần, trong lớp học thêm ở trung tâm trường, tôi dường như không mấy thiện cảm với một bạn nữ quá "tỏa sáng". Bạn ấy trông có vẻ như là "diva thời trang", tạo nên khoảng cách rất lớn so với chúng tôi. Khi tôi nhìn bạn ấy bằng một ánh mắt dò xét, theo phản xạ, bạn ấy ắt hẳn bắt gặp được. Tôi lúng túng, còn bạn ấy thì không. Bạn ấy cười với tôi. Một nụ cười xinh như hoa, rồi quay đi. Tôi chưa kịp cười lại, vì tôi còn đang ngẩn người trước cách đối xử quá ư thông minh như thế...Và tôi để ý, ai tỏ vẻ khó chịu khi nhìn bạn ấy, thì đều nhận được nụ cười xinh như hoa ấy và bao thù oán biến đi đâu không rõ...
Cô bé ấy giờ đã trở thành người bạn thân nhất của tôi.
Nụ cười có thể hóa giải mọi thù hận. Khi ai đó ghét bạn, ghét cay đắng, thì chỉ cần đi lướt qua họ, cười mỉm tỏ sự thân thiện, hoặc cười tươi như hoa hỏi thăm họ xem thì họ cảm thấy nhẹ nhõm và không còn ác cảm với bạn nữa.
Nụ cười cũng là "chiến lược" của các nhà kinh doanh. Bạn biết các quán fastfood chứ? Nhân viên ở đó rất dễ chịu và hay cười, chính vì vậy mà quán luôn đông khách. Các nhân viên siêu thị cũng được khuyến khích nên cười với khách hàng để việc kinh doanh trở nên thuận lợi hơn...
Mỗi chúng ta, khi được sinh ra, đều được ban tặng "khả năng để cười".
Vậy tại sao bạn lại tiếc một nụ cười để "ban tặng" hạnh phúc cho người khác ??
Hoathuytinh.com (Vui lòng ghi rõ nguồn nếu bạn sử dụng truyện này)