Thứ Năm, 15 tháng 11, 2012

Em sai



Ngày…Tháng…Năm…

Sài Gòn chuyển gió…

- Nhớ anh nhiều lắm…

- Nhầm số hả?
Ngày…Tháng…Năm…
Mưa Sài Gòn không ngớt hạt…
- Em sẽ chờ…
- Đừng làm phiền anh nữa, được không?
- Anh hạnh phúc không?…
- Liên quan tới em sao? Em nghĩ sao?
- Không, nếu anh nói: “Bên bạn ấy anh hạnh phúc…em sẽ buông tay..em hứa…”
- Anh đang rất hạnh phúc, vì anh rất yêu cô ấy, em đừng làm vậy nữa, người yêu anh biết sẽ buồn đó…
- Đồng ý…Em hứa…Tạm biệt…
Đó – em lại sai…


Là nói vậy thôi chứ em đau lắm, nát tan lắm…Anh nghĩ anh nói vậy thì em sẽ từ bỏ anh, từ bỏ tình yêu của em sao? Anh nghĩ lời yêu của anh nói ra đơn giản như vậy nên chia tay nhau không có gì đáng để níu giữ sao anh? Đúng! Anh chỉ nói lời yêu em thôi, và chúng ta chưa có một giây phút yêu nhau thật sự dù là ngắn ngủi, chưa từng nắm tay nhau, chưa từng cho nhau một vòng tay. Vậy mà em, em đang cố nâng niu cái gì chứ? Em thật sự không cam tâm? Em thấy mình sai, sai là em đã quá yêu anh, còn anh thì chẳng bỏ chút công sức nào đã có được tình yêu của em. Nhưng bây giờ tất cả đã trở thành vô nghĩa, vô nghĩa đến tàn nhẫn…Chỉ vì anh yêu bạn ấy, còn em thì yêu anh…

Em biết, giờ này em còn hy vọng, còn nhớ tới anh, còn mơ thấy anh là em sai…Em sai…

Sai khi yêu anh nhiều mà không đủ sức để níu anh lại, sai khi anh đang hạnh phúc mà em cứ cố chấp, sai khi mỉm cười nhìn anh bên bạn ấy, sai khi quay lưng giả vờ không quen biết khi vô tình gặp anh ngoài phố, sai khi rơi nước mắt nhìn avatar của anh trên nick chat, sai khi giả vờ là người lạ mà vẫn ghé thăm blog của anh mỗi ngày, sai khi nói với anh rằng em nhớ anh, sai khi tàn nhẫn với người khác cái cách giống như anh đang tàn nhẫn với em…Là em sai, làm gì em cũng thấy mình sai. Sai khi ăn, khi ngủ, khi học, khi khóc, khi cười…Sai tất cả, ngay cả khi ngồi viết những dòng này em cũng thấy mình sai. Sai từ lúc bắt đầu đến lúc kết thúc…

Biết sai mà vẫn làm, biết sai mà vẫn cố chấp, biết sai mà vẫn sai… Biết sai mà không thể dừng lại là em sai…

Nhưng…

Em biết mình không sai khi yêu anh. Chúng ta đã từng yêu…dù với anh nó chẳng là gì cả, em biết anh sẽ cố nghĩ như vậy, vì em hiểu anh và hiểu rằng…”Anh sẽ làm tất cả cho bạn ấy, ngay cả việc tự dối mình và cố làm tổn thương người khác…”

Chia tay em rồi, anh có hạnh phúc không anh?

Ngày ấy, là em đã buông tay anh…Nhưng đừng vội trách em, anh nhé!

Là ngu ngốc phần em, là điều chẳng thể trách phần anh, là may mắn phần người con gái ấy…

Giờ đây, nụ cười nơi anh là nước mắt nơi em, em còn chưa kịp quên những kí ức về anh thì anh đã vội vàng cầm tay người con gái khác…Giờ đây, em chỉ dám khóc một mình thì anh lại cùng người con gái ấy vui đùa ngang qua em, khi anh đang ôm ai đắm say cũng là lúc em tự nắm lấy tay mình và tự nhủ:- Tôi ơi cố lên! Anh mỉm cười chào em đấy ư? Không thấy nhói lòng sao anh? Còn em thì dù cố gắng chấp nhận em vẫn chông chênh…Hạnh phúc là cái chăn hẹp, nhưng em không ngờ nó lại hẹp đến vậy! Người ta co kéo, giãy đạp…

Đôi khi ích kỉ một chút lại hóa hay…Cao thượng một chút lại hóa ngây ngô, khờ khạo…

Kim Thoa

http://gocsuyngam.com/1041/em-sai/#comment-8298