Một bác nông dân với cái cuốc, ngày qua ngày làm việc rất vất vả. Công việc cày cuốc rất mệt nhọc, nhưng lại được mùa thu hoạch tốt. Rồi một ngày nọ, ông không kiềm chế được nên tự hỏi chính mình: “tại sao tôi phải làm việc vất vả thế này? Cuộc sống chẳng có ý nghĩa gì và rất chán chường.Vậy cuộc sống của tôi sẽ trôi về đâu?”
Không lâu sau đó, có một vị Tăng đến nhà bác nông dân để xin nhờ bố thí. Vị Tăng trông rất thảnh thơi và an lạc, nên đã mang lại cho bác nông dân một ấn tượng đẹp về cuộc sống. Làm một vị Tăng, sống đời đạm bạc, không vướng víu vật gì trông rất là cảm phục. Thế rồi bác nông dân hoan hỷ bỏ lại tất cả và trở thành một vị Tăng.
Nhưng vừa rời khỏi nhà, bác nông dân bỗng nhiên cảm thấy hai bàn tay trống rỗng. Khi xưa ông ấy lúc nào cũng đi bên mình cái cuốc... cái cuốc không rời khỏi bàn tay ông... nên lúc này ông cảm thấy như mình rơi vào một trạng thái thiếu thốn nó ... Thế cho nên, ông quay trở về nhà để mang cái cuốc theo và cố nghĩ cho ra thử nên làm gì với cái cuốc này. Chỉ là một cái cuốc, một cái cuốc tốt đẹp. Cái cáng cuốc rất mịn và bóng, sau nhiều ngày miệt mài xử dụng… Và rất khó lòng quăn nó đi.
Cuối cùng ông ấy nghĩ, “ta sẽ gói nó lại và cất nó ở một nơi khác.” Ông tìm được một nơi rất an toàn trong căn nhà nhỏ để cất nó. Bây giờ mọi thứ bình thường. Và với tâm trí nhẹ nhàng, rốt cuộc bác nông dân đã thảnh thơi rời khỏi nhà.
Bác nông dân cố làm đủ mọi thứ để hoàn thành những điều cần thiết để trở nên một vị Tăng chánh thật. Tuy nhiên, cứ mỗi lần ông tản bộ hay bắt gặp một thửa đất trống xanh tươi, ông không kềm nỗi những suy nghĩ khởi lên về cái cuốc, ông nhớ nó. Cho nên thỉnh thoảng ông nôn nao quay về nhà để chỉ biết được cái cuốc đang còn đó rồi lại quay về Chùa.
Thời gian trôi qua nhanh, 7-8 năm lần lượt đi qua, vậy mà ông vẫn cảm thấy một cái gì đó thiếu thốn trong đời sống ông. Ông tự hỏi mình: “tại sao tôi không thể hoàn thành nguyện ước trở thành một vị Tăng, an nhiên tự tại, vui vẻ sau những tháng ngày tôi đã công phu luyện tập nuôi dưỡng đời sống tâm linh?.. Có cái gì đó làm tôi cứ phải quyến luyến và không rời bỏ được. Lúc này là lúc tôi cần phải bỏ đi cái gánh nặng này!” Ông vội vàng quay về nhà, mang cái cuốc ra, thảy xuống hồ nước.. Xong.. “tôi thắng! tôi thành công! Ông không thể nào kiềm nổi tiếng khóc sung sướng òa ra …
Ngay lúc ấy, một nhà vua, đang cầm đoàn quân chiến thắng tình cờ đi ngang qua. Nhà vua nghe được tiếng khóc và đến hỏi vị Tăng (là bác nông dân), “Ông thắng cái gì? tại sao ông vui vẻ đến thế! vị Tăng trả lời: “Tôi đã chinh phục được những thứ xấu trong trái tim tôi. Tôi đã bỏ được gánh nặng của sự quyến luyến...”
Nhà vua thấy vậy, một vị Tăng đã thắng được mình, không còn phiền não, không còn mơ hồ vướng víu… Nhà vua thầm nghĩ: “Tôi là người thắng trận. Sự chiến thắng này là của tôi.. Nhưng có thật tôi hạnh phúc chăng? Tôi chiếm lấy đất đai của người khác. Đấy đâu phải là sự chiến thắng. Lúc này, nhà vua chợt nhận ra rằng, dù ông đã thắng trận, nhưng ông không phải là người thắng cuộc, mà chỉ là một con người như bao nhiêu người khác, mang đầy những gánh nặng của cuộc sống, nào là phiền não, tham ái, giận hờn, v.v.. Ông lên tiếng nói rằng: chiến thắng xa trường chẳng phải là chiến thắng, mà phải chiến thắng cho được nội tâm của mình, đó mới thật là chiến thắng.”
Senhong76@gmail.com (dịch)
Theo blog tinhlam
http://daitangkinhvietnam.org/node/5978